Bản Vẽ - Tương Dương- Nghệ An… |
Và những kỷ niệm đầu đời ở nơi đây tôi sẽ không bao giờ quên
Nơi đây là Tương Dương, giáp biên giới với Lào, thuốc phiện bán như bán kẹo, thoải mái ngắm con gái trần truồng tắm dưới suối :P
Buổi sáng thức dậy, chim hót líu lo, sương mờ bao quanh tựa như đang sống trong chuyện cổ tích vậy…
Ở đó tôi biết xẻ gỗ, ghép cốt pha và hàn đến chảy cả máu mắt, đau mắt hàn đau lắm, như kim đâm thẳng vào mắt
Ở đó tôi biết đến quán Karaoke Thanh Bình, nơi mà mỗi tuần đều là nơi “sinh nhật” của 6 anh em
Tôi biết đến quán Ốc e Sen, 1 em người dân tộc đẹp thanh khiết như chính núi rừng nơi đây vậy
Tôi biết đến quán Suối reo, quán Nhà sàn, quán cà phê Đồi, nhất là quán Cây Dừa… toàn những quán Karaoke chứa toàn cave, mà ngay cạnh đó là đồn Công an,…
Giá cave là 100.000 tàu nhanh, 250.000 ngủ qua đêm, hjhj, mỗi khi lấy lương, quán đông tấp nập, chủ quán kê ghế cho người đến sau ngồi chờ người ở trong ra thì vào, nhộn nhịp như đi chợ, và… nhơ nhớp… đến giữa tháng, quán vắng teo, thỉnh thoảng mới có người đến hát.
Thực ra là tui chỉ nghe kể có thế từ anh ngủ cùng giường, anh tên là “Hùng chó”, chứ chưa 1 lần dám vào đó để…
Vui nhất là khi ăn cơm, cô quân nhân nấu cơm ngon ghê gớm, canh cho vào 1 cái chậu nhựa đỏ, đến giờ ăn mỗi người đều cố ăn rất nhanh không hết phần.
Buổi tối đi làm tăng ca, mỗi người được chế độ 1 gói mì tôm, 2 quả trứng và nửa hộp sữa, thế là cứ 11h đêm đi làm về, ăn xong tôi và 1 anh Hùng chia đôi hộp sữa ông Thọ, đổ ra cái bát to, cho tí nước, khuấy lên và húp xụp xụp như lợn, thành ra hồi đó tôi béo quay, ngủ chẳng cần gối, toàn gác đầu lên cánh tay béo êm ru,…
Có những tối tôi không đi làm, thì đi bộ ra quán nét cách đó cả 3 cây số, ngồi vào máy để "i a hu" với những đứa bạn ở quê, mà thực ra cũng chủ yếu là ra đó chat với em Hằng ở Thái Nguyên, 1 cô gái đẹp, trong sáng và ...ngây ngô, (hồi đó e ấy mới học lớp 9 mà)
Mỗi người đều được phát quần áo như bộ đội, giày chỉnh tề và mũ bảo hộ, đi làm bằng ô tô...
Đường đá xóc như xóc ốc, vậy nên sau khi làm được 4 tháng thì tôi bị đau đại tràng, nhưng không hiểu sao uống rượu 1 thời gian thì hết, :D
Lương khá cao nhưng tôi phát hiện ra có nhiều người trong đội sắt toàn cắt trộm khúc sắt Phi 40 dài tầm 30cm, đúc vào quần áo và bán cho người mua sắt vụn, tính ra mỗi ngày 1 thanh, cả tháng cũng được 3 - 4 triệu.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, nhưng mỗi ngày là một trải nghiệm khác, 1 năm ở đó có thể viết thành cả cuốn tiểu thuyết đầu đời với rất nhiều điều mới lạ và thú vị....
(Tay run quá, hôm sau viết tiếp vậy hjx)
Sau đó tôi về và thi đại học, đỗ, rồi đi học, và sau 4 năm học đại học, cầm tấm bằng khá, tôi lại đi làm nghề khác, và giờ ngồi đây gõ nên những dòng chữ này....
Dưới đây là ảnh sau 1 năm học đại học xong (2007), tôi vào thăm, và mọi thứ đã trở nên vắng lặng, vì công trình sắp xong và mọi người hết việc để làm...
Quán cà phê Đồi, nhiều em hay lắm, nổi tiếng nhất là e Linh 91, xinh lắm luôn, được nhìn thấy trực tiếp lúc đi làm qua thấy em ấy ngồi ởquán rùi (năm đó e ấy mới 17 tuổi), 1 lúc phục vụ được 2 anh :X |
Bút tích năm 2006 |
Đức Anh là thợ đứng máy điều khiển cái máy xẻ này :> |
Trẻ em Tương Dương |
Quán Cây Dừa, toàn cave |
Nồi rượu nhà anh Sơn đen, |
Trạm điều khiển trạm nghiền đá |
Các bạn xem video này sẽ thấy nơi mình làm đẹp thế nào
Còn nữa....
0 Nhận xét
Chào bạn, chuducanh.com là 1 trang điện tử do Chu Đức Anh - một người đam mê công nghệ và có sở thích nhiếp ảnh thực hiện.
Trang phục vụ cho nhu cầu công việc của cá nhân Chu Đức Anh, là nơi đăng những bức hình do Chu Đức Anh chụp cùng với các hoạt động liên quan đến nghề của Đức Anh.
...................................................................
Xin mời bạn cho nhận xét về bài viết!
Nhận xét của bạn sẽ giúp Đức Anh hoàn thiện hơn để phục vụ bạn tốt hơn!
Chân thành cám ơn bạn!
Chúc bạn Mạnh Khỏe và Công Tác Tốt!
---------------------------------------------------------------------
ĐĂNG NHẬP GMAIL ĐỂ NHẬN XÉT NHANH NHẤT!